.

Ký ức xanh và những cô bạn gái nhỏ

Mưa liêu xiêu, phố về chiều. Mơ màng trò chơi thơ trẻ…

Con gái. Con gái nhẹ nhàng với vô vàn những điều nhẹ nhàng. Con gái mơ mộng với vô vàn những điều bay bổng. Con  gái sinh ra như một bổ sung tất yếu cho cuộc đời, như những dấu thăng cho 1 bản nhạc buồn, như con thuyền nhẹ giũa dòng sông xiết.

Nếu vẽ một bức tranh, tôi nghĩ nhiều đến một mảng màu đen thẳm, liêu xiêu những vệt trắng muốt,… với tôi ấy là con gái. Con gái nhẹ, trắng, và liêu xiêu như mưa.

Con gái cất tiếng khóc chào đời bằng những thanh nhẹ và cao, nhưng mỏng. Con gái khóc từ khi được sinh ra và được mang theo thiên vị ấy đến suốt đời, suốt phận làm con gái.

Con gái khóc như một trận bão to lẫn trên những hạt mưa nhẹ mỏng. Con gái khóc cho những gì êm ả, cả cho những nặng nề. Con gái khóc, con gái mỏng, con gái mềm để biết mình là con gái.

Con gái thích chơi đồ hàng.

Có vợ, có chồng, có gia đình, có những đứa con, có bếp núc…Trò chơi có nhiều mùi, nhiều vị. Trò chơi nhẹ, và đa đoan. Con gái thích chơi búp bê để mình được là một búp bê mẹ, búp bê chị. Xinh tươi va lấp lánh. Thường chỉ con gái thích búp bê và thường các búp bê đều mang tính nữ.

Tôi nhớ về một cậu trai với những trò chơi…con gái.Mưa nhẹ và vẫn liêu xiêu..

Tôi đã rất thích chơi đồ hàng cùng các bạn gái ngay từ khi còn bé. Có lẽ khi ấy tôi cũng nhẹ, va cũng mềm, vì tôi còn là một đứa trẻ. Và khi ấy có lẽ tôi cũng đã biết thích những gì nhẹ nhàng dầu chưa biết hết được đa đoan.

Lũ con trai cùng khu tập thể tíu tit gọi nhau đi đá bóng, chúng gọi cả tôi, tất nhiên rồi, vì tôi cũng là con trai mà. Nhưng thường thì tôi không đi vì còn bận chơi đồ hàng với một bạn gái nhỏ hàng xóm, và cũng có lúc là không được đi vì mẹ tôi muốn tôi phải ngồi tập viết và nghe nhạc Trịnh. Thế nên ngoài đá bóng ra thì lũ chúng nó còn có thêm một trò “chân trái” nữa là trêu chọc tôi.

À không, trêu chọc chúng tôi. Chúng trêu chúng tôi là vợ chồng. Rõ là chúng tôi đang chơi trò vợ chồng thật. Tôi là chồng, bạn nhỏ ấy là vợ. Tự nhiên thế thôi. Và tôi vẫn nhớ là tôi đã thích trò chơi ấy đến thế nào. Và vì thích nên tuy có những lúc bị chúng trêu tôi cũng tức lắm nhưng rồi hình như lại xuôi ngay, dẫu sao bên cạnh tôi lúc đấy vẫn có một người con gái.

Tôi đã lớn lên như vậy, với những bạn gái nhỏ, với đồ hàng, búp bê và giai điệu liêu lạc của nhạc Trịnh. Tuổi thơ dạy tôi biết yêu.

Mưa thưa dần, sợi mưa thẳng và ngắn lại. Nhìn cứng như một gã trưởng thành để xoá dần những ký ức xanh non.

Tuổi thơ đi qua nhưng hình như những trò chơi xưa cũ ấy vẫn còn . Tôi nhớ mình vẫn chưa thả cho bay được một cánh diều, vẫn lạc điệu với quả bóng tròn và hờ hững với những trò điện tử chắc là hấp dẫn.

Những bạn  gái nhỏ cùng tôi chơi đồ hàng ngày ấy giờ đã xa lắm.

Có người đã không còn nữa và không biết bạn có ôm theo mảnh ký ức bé thơ về trò chơi búp bê và chồng vợ về cõi riêng…

Bạn đã nhận ra chưa, nhưng hình như mọi búp bê thì luôn cười, và vẻ như là vô tính, vô tình lắm. Chỉ là búp bê thôi mà.Còn tôi dường như vẫn mải miết một mình với trò chơi ngày ấy. Với những búp bê của riêng tôi. Những búp  bê cùng tôi chơi trò chơi vợ chồng…

Búp bê không là con gái dù rằng con gái vẫn như búp bê nhiều khi..

Búp bê không mỏng, búp bê không mềm và búp bê không biết khóc.

Cuộc đời đâu chỉ có trò chơi chồng vợ.Thời gian khiến mọi cuộc chơi đều kết thúc.

Tôi đã lớn hơn để biết mỗi lúc yêu khác với chơi đồ hàng.

Tôi đã nặng hơn, đã cứng hơn để giúp mình biết được cả đa đoan.

Góc nào đó quanh quất dường như vẫn nhẹ và mềm lắm, để nhớ về những bạn gái nhỏ, về ký ức còn xanh.


Chia sẻ lên Google+
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments :

Post a Comment